Ngày tháng 6
Mùa hoang hoải…
Mùa qua đi nắng cứ dùng dằng mãi, chiều phai nhạt bởi nhớ
nhung đợi chờ. Đêm thơ thẩn gửi mình vào bóng tối, gió lặng thầm đẩy thương nhớ
về xa…
Gió đã vô tình mang nỗi buồn đánh rơi vào cỏ bởi ngây thơ
nên bỗng hóa dại khờ
“Phố mùa này hoang hoải phút không nhau
Ta giấu nỗi lòng giữa những buồn- vui, ngọt ngào- mặn đắng
Giữa thành phố ồn ào, ta vẫn thấy tâm hồn mình như một nốt lặng
Nằm chênh vênh trên khuôn nhạt khuyết người…”
Lòng người nặng nề, chát đắng lắm. Nhưng hãy giữ cho mình chút thương yêu nàng nhé
ReplyDeleteTuần mới vui , cv thuận lợi L Đ nhé !
ReplyDeletePhố vẫn vậy...
ReplyDeletevô tình như nỗi buồn đánh rơi vào cỏ
Để giờ đây...
ta mòn mỏi bởi những phút đợi chờ!