Mùa hoa sữa lại về
Cái mênh mang nó cứ
tự mình rong ruổi, lướt qua bóng tối, kẽ lá, ngọn cây. Ánh sáng yếu ớt của buổi
đêm mắt nó cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, rồi dừng lại khi phát hiện ra trên
bầu trời có 2 ngôi sao sáng nhất, gió đã hất tung đám mây lúc nãy đi… lần đầu tiên
tôi của nó không thích mưa, có cái gì đó vừa sà vào mũi, ngọt đúng không??? Hoa
sữa nỡ rồi sao? Không muốn mưa, không muốn hương hoa sữa bị mưa làm cho ướt
đẫm, cái mênh mang trong nó muốn được rong chơi, không muốn cô đọng nữa… đã quá nhiều, quá
nhiều cô đọng…
Ngày xa anh em bỗng
thấy đơn côi
Cơn gió chẳng vô tình ngang cửa nữa
Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ
Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy…
Cơn gió chẳng vô tình ngang cửa nữa
Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ
Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy…
Rồi gió lặng, cái mênh mang cũng vỡ tan…
- cũng là một người
con gái, cũng yếu mềm, cũng cần có ai đó bên cạnh.Thế mà lúc nào cũng chỉ có
một mình đối mặt với mọi việc, cảm giác cô quạnh và thấy thương cho chính mình
quá. Rồi lại tự an ủi mình hãy cố lên qua được lúc này rồi cũng sẽ ổn thôi mà.
Cứ như vậy mỗi ngày con người của chính mình cứ thay đổi, thay đổi sau những
lần cố gắng...
MT sang thăm L Đ , bài viết về hoa sữa thật hay .. Những ngày còn lại của tuần tràn ngập niềm vui , may mắn L Đ nhé !
ReplyDeleteBài viết rất hay và dễ thương lắm LĐ à
ReplyDeleteChúc bạn đêm bình an và HP nhé
Là con gái, dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc cũng yếu mềm như ai... Mộc Miên cũng vậy!
ReplyDeleteSang thăm bạn, cuối tuần vui vẻ nhé!
ngày cuối tuần vui và HP nhé LĐ ơi
ReplyDelete"Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ
Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy…"
hay quá nè.