Đông......

"gặp lại chính mình giữa mùa đông….. Ngày nào cũng mưa tầm tả chiều nay hửng chút nắng. Mưa giấu nắng, tôi giấu nỗi buồn mình trong nụ cười.... Cây mùa đông trơ trọi lá, nhìn thân gầy trơ trong gió mưa… Đã bao lâu rồi nhỉ, đã nhiều rồi, nhiều ngày, nhiều giờ nhiều tháng trôi qua… tôi đã sống trong tình yêu ảo tưởng của chính mình, cho đến lúc biết tất cả chỉ là ảo tưởng thì cũng là lúc nhận thấy mình đã từ bỏ quá nhiều thứ. Cuộc sống của chính mình, hạnh phúc, thời gian và cả tuổi trẻ nữa… nghẹn lòng hơn khi ngta chỉ xem đó chỉ là sự bồng bột là nông nổi…. Cứ như thể những gì cuộc sống của tôi mất đi là vô nghĩa... cũng đã gần 1 năm trôi qua mà nỗi đau vẫn còn nguyên vẹn như mới vừa hôm qua, tại sao cái gì cũng trôi đi mà nỗi buồn thì không?…. đứng bất thần trong cái suy nghĩ “đến khi nào chuyện này mới kết thúc trong tôi?”….


Comments

  1. Mùa đông ơi sao mà buồn đến vậy
    Rả rích ngày với mưa hạt lê thê
    Cả heo may theo bắc gió tràn về
    Làm thấm lạnh cả tâm hồn đang buốt
    .
    Cây mùa đông khắng khiu trong gió rét
    Như tháng ngày tình guộc gầy trong ai
    ƠI cuộc sống qua thời gian trải dài
    Có bao giờ giữ bẹn nguyên xuân sắc -

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thơ hay quá ạ. hihi. Chúc TML buổi tối vui vẻ ạ! :)

      Delete
  2. Có lẽ cần phải cho bản thân mình sự mạnh mẽ để biết nhớ, biết quên và biết làm mới đó bạn. Bạn muốn vào nhà bạn bè dễ dàng thì nên tạo một danh sách blog bạn bè như trang của mình đó. Như vậy sẽ không phải vào nhà bạn mà lại vô tình được.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular Posts