Bâng quơ......
Mưa, dịu êm quá. Có phải vậy mà cuộc sống của mình nó cứ
bình lặng trôi đi không? Đã tự chon cho mình cách bình lặng nhất của ngày. Đó là
mưa, sao lại thế nhỉ? Ngta ko thích mưa đâu, mưa khiến họ thấy buồn chán. Họ ko
cảm thấy bình yên trong mưa, có lẽ họ đã quen rồi với csong hiện tại, còn mình
thì ngược lại….
Ừ thôi, cái gì của hiện tại ta trao trả về cho hiện tại. Nói
thì hay lắm mà có làm được chưa? Nói là trả lại, tình nguyện vì biết mình ko giữ
được bởi nó vốn dĩ không thuộc về mình, cơ mà sao lòng đau đến vậy, đau trong cả
giấc chiêm bao. Hơ hơ …..
Cái tình ở cuộc sống nó vĩ đại thật nhưng rồi cũng nhạt nhẽo
thật, tấm chân tình của mình nó ko bằng cái ngoảnh mặt của người ta trong giây
lát. Hê….. phải cười thôi, cái sự đời nó ngả nghiêng quá mà.
Comments
Post a Comment