End of month
Người ta bảo, ngày cứ
trôi về phía cũ quả ko sai mà. Nếu chỉ đơn thuần là bạn bè gặp nhau cũng chỉ để
xem nhau là bạn bè, thì chắc những ngày qua đã ko nhấn chìm vào quá khứ như vậy.
Hiện tại trước mắt mà em nào có sống được trong hiện tại đâu, cứ lầm lũi cô đọng
mình nơi quá khứ, ko hẳn là vui nhưng ko phải hoàn toàn buồn như thế này.
Đọc bài viết của bạn, bạn
bảo rằng buồn muốn khóc, nhưng không khóc được. Thương bạn, chạnh lòng nhớ đến
mình. Mình cũng có khác gì đâu….
Ngày còn bé, chỉ cần ai
đó nói một câu hơi nặng một tí là đã nước mắt giọt vén giọt dài, mọi người còn
bảo:‘‘hở tí cái khóc, hở tí cái khóc”, còn có cả biệt danh “mít ướt” nữa cơ mà.
Ngày còn bé thì thế. Vậy mà ko hiểu từ bao giờ, nước mắt ráo hoảnh. Giận lắm,
đau lắm đau đến quặn thắt chỉ muốn ngừng thở để không đau nữa, nhưng vẫn ko
khóc được, vẫn không nói được lời nào dù chỉ là trách móc (có lẽ mình ko có cái
quyền đó), vậy là vẫn yên lặng vẫn cười vẫn nói những lời an ủi dù lời đó như làm
đau thêm vào nỗi đau….
Một suy nghĩ luôn ở
trong đầu rằng “thật ngưỡng mộ những người, vì họ vui, họ có thể cười, buồn có
thể khóc” có lẽ người ta sẽ thấy hạnh phúc lắm…. trông họ mong manh và đáng yêu
biết bao nhiêu chứ. Hì.
Đúng thế. Còn khóc được, còn cười được là còn có hy vọng. Hì hì...
ReplyDeleteYenvu nàng lâu rồi ldong mới thấy nàng sang. ldong tớ buồn khi vắng nàng rồi đó. Chiều vui nàng nhé! :)
DeleteBé khóc hết nước mắt rồi -bây giờ còn đâu nữ -Bù trừ mà -
ReplyDelete:p hì, TLM biết ldong khóc hết nước mắt luôn hic hic. xấu hổ quá. chạy trốn thôi hihi. Cuối tuần vui nhiều cho TLM ạ! :)
Delete